"Cứu cháu với! Ông Tam Giang, cầu xin ông, cứu cháu với!"

Tiếng van xin tuyệt vọng, trộn lẫn với nỗi kinh hoàng tột độ, vẫn còn vang vọng bên tai Lý Tam Giang. Chỉ ít phút trước, ông còn đứng trong phòng bệnh, chứng kiến một cảnh tượng không thể nào quên. Trên hai chiếc giường, cặp vợ chồng già đã tắt thở. Mắt họ mở trừng trừng, khóe mắt nứt toác, gân xanh nổi hằn trên cổ, tay chân co quắp như bị trói bởi một sợi dây vô hình. Máu tươi vẫn còn trào ra từ miệng, nhuộm đỏ cả tấm ga trải giường.

Bác sĩ và y tá xử lý phòng bệnh.Bác sĩ và y tá xử lý phòng bệnh.

Bên ngoài, Lý Tam Giang bắt gặp chắt mình, Lý Truy Viễn, đang đứng lấp ló. Ông cau mày kéo cậu bé ra một góc.

Lý Tam Giang chất vấn Lý Truy Viễn.Lý Tam Giang chất vấn Lý Truy Viễn.

"Tiểu Viễn, sao cháu lại ở đây? Không phải nên đi hái rau với ông nội Hán Hầu sao?"

Một thanh niên lạ mặt bước tới, chìa ra một tấm thẻ. "Ông ơi, cháu là Tiết Lượng Lượng, sinh viên Đại học Hải Hà. Cháu đưa bạn đến bệnh viện, nhờ Tiểu Viễn dẫn đường ạ."

Tiết Lượng Lượng xuất trình thẻ sinh viên.Tiết Lượng Lượng xuất trình thẻ sinh viên.

Lý Tam Giang nheo mắt nhìn, tạm tin lời giải thích này.

Đúng lúc đó, một cặp vợ chồng trung niên thất thểu bước ra từ văn phòng bác sĩ. Họ là Chu Hải và Trần Tiểu Linh, con trai và con dâu của hai người vừa qua đời. Phớt lờ nỗi đau mất người thân, họ túm lấy tay Lý Tam Giang, giọng run rẩy: "Ông Tam Giang, cứu chúng cháu! Cứu chúng cháu với, quá đáng sợ rồi!"

Cặp vợ chồng trung niên cầu xin Lý Tam Giang.Cặp vợ chồng trung niên cầu xin Lý Tam Giang.

Lý Tam Giang liếc nhìn đám đông, rồi ra hiệu cho họ đi ra ban công vắng vẻ.

Lý Tam Giang ra hiệu đi ban công.Lý Tam Giang ra hiệu đi ban công.

Lý Truy Viễn không đi theo. Cậu bé đến ngồi cạnh chị họ Anh Tử, con gái của vợ chồng Chu Hải, đang thất thần trên ghế. Cậu nhẹ nhàng an ủi, và dần dần, một câu chuyện kinh hoàng được hé mở.

Lý Truy Viễn an ủi Anh Tử.Lý Truy Viễn an ủi Anh Tử.

Nửa tháng trước, ông bà nội của Anh Tử, trong lúc nạo vét ao cá, đã đào lên một chiếc quan tài nhỏ, toàn thân đỏ tươi như máu. Họ gọi ông chủ đến. Bất chấp lời can ngăn, ông chủ đã cho người cạy nắp quan tài. Bên trong là thi thể một bé gái khoảng tám tuổi. Chỉ trong vài hơi thuốc, thi thể vốn tươi tắn bỗng chốc phân rã, chỉ còn lại bộ xương trắng hếu bọc trong áo bông đen.

Anh Tử kể về quan tài đỏ.Anh Tử kể về quan tài đỏ.
Anh Tử mô tả thi thể phân rã.Anh Tử mô tả thi thể phân rã.

Trong quan tài, ngoài vài món trang sức, còn có một bức chạm khắc gỗ ghi rõ: “Thi thể trấn tà ma, công đức giúp thăng thiên... Người thấy chữ này, không được xúc phạm di thể, không được chạm vào vật của nó, hãy nhanh chóng đóng kín quan tài, đưa xuống sông, mới tránh được tai họa lớn. Ký tên: Bạch Gia Nương Nương.”

Gã chủ tham lam đã lấy hết đồ trang sức và một chiếc bình sứ dán bùa, rồi chôn qua quýt chiếc quan tài gần bờ sông. Sau đó, hắn biến mất một cách bí ẩn. Ông bà nội của Anh Tử bắt đầu gặp ác mộng, rồi phát điên, cuối cùng tự kết liễu đời mình bằng cách thức khủng khiếp vừa rồi.

Nghe xong, Lý Truy Viễn chợt nhận ra Tiết Lượng Lượng đã ngồi sát bên cạnh tự lúc nào.

Tiết Lượng Lượng lén nghe chuyện.Tiết Lượng Lượng lén nghe chuyện.

“Tôi nghe ra rồi,” Tiết Lượng Lượng thì thầm đầy phấn khích, “cậu đang cố ý hỏi vặn để tìm ra sơ hở.”

Lý Truy Viễn và Tiết Lượng Lượng nhanh chóng phân tích câu chuyện. Họ đều nhận ra lời kể của Anh Tử có nhiều điểm mâu thuẫn. Hai ông bà lão không hề vô tội như vẻ ngoài. Rất có thể, chính họ là người đã xúi giục ông chủ mở quan tài để chia chác của cải.

Truy Viễn và Lượng Lượng phân tích vụ án.Truy Viễn và Lượng Lượng phân tích vụ án.
Tiết Lượng Lượng chạm trán Lý Truy Viễn.Tiết Lượng Lượng chạm trán Lý Truy Viễn.

“Còn một điểm nữa,” Lý Truy Viễn nói, “hai ông bà làm sao có thể nhớ và đọc lại vanh vách dòng chữ trên tấm gỗ khắc? Trừ khi... tấm gỗ đó đang ở nhà họ.”

Lát sau, Lý Tam Giang quay lại. Ông không nhiều lời, chỉ nói: “Đi thôi. Đi lấy đồ.”

Lý Tam Giang đến nhà Chu Hải.Lý Tam Giang đến nhà Chu Hải.

Tại nhà họ Chu, Chu Hải run rẩy lấy ra một túi vải. Bên trong, là một cây trâm và bức chạm khắc gỗ. Vừa nhìn thấy những dòng chữ, Lý Tam Giang liền thở dài. Đúng lúc này, vợ chồng Chu Hải quỳ sụp xuống đất, dập đầu van xin. Họ thú nhận mình cũng đã bắt đầu gặp những giấc mơ y hệt.

Chu Hải đưa ra vật phẩm.Chu Hải đưa ra vật phẩm.
Lý Tam Giang xem xét bức chạm khắc gỗ.Lý Tam Giang xem xét bức chạm khắc gỗ.
Chu Hải và Trần Tiểu Linh quỳ lạy.Chu Hải và Trần Tiểu Linh quỳ lạy.

“Đi,” Lý Tam Giang ra lệnh, “đến chỗ chôn thi hài. Đào nó lên!”

Lý Tam Giang ra lệnh đào quan tài.Lý Tam Giang ra lệnh đào quan tài.

Tại trang trại cá, vợ chồng Chu Hải dùng xẻng đào bới. Chẳng mấy chốc, chiếc quan tài nhỏ được đưa lên. May mắn là nó vẫn được đóng kín. Nhưng Lý Tam Giang biết, vấn đề nằm ở những món đồ đã mất, đặc biệt là chiếc bình sứ dán bùa. Khi biết không thể tìm ra tình nhân của gã chủ để đòi lại đồ, ông đưa ra một quyết định đanh thép.

Lý Tam Giang cương quyết yêu cầu báo cảnh sát.Lý Tam Giang cương quyết yêu cầu báo cảnh sát.

“Báo cảnh sát đi,” ông gằn giọng. “Để nhà nước ra mặt, các người mới mong được an toàn!”

Trong lúc chờ cảnh sát, Lý Tam Giang rít một hơi thuốc dài, vẻ mặt mệt mỏi. Ông kéo Lý Truy Viễn lại gần, thì thầm: “Đêm qua, cụ cũng nằm mơ. Thấy con bé đó đứng trên sân thượng, hỏi ta tại sao lại giúp chúng. Nó nói, đã xen vào rồi thì để ta chết cùng.”

Lý Tam Giang hút thuốc cùng Lý Truy Viễn.Lý Tam Giang hút thuốc cùng Lý Truy Viễn.
Lý Tam Giang kể giấc mơ kinh hoàng cho Lý Truy Viễn.Lý Tam Giang kể giấc mơ kinh hoàng cho Lý Truy Viễn.

Lý Truy Viễn rùng mình. Cậu chợt nhớ đến một ghi chép trong cuốn sách cổ "Giang Hồ Chí Quái Lục" về một loại "tử thi" dùng thân mình để tu luyện, cực kỳ khó đối phó. Cụ nội báo cảnh sát quả là một nước đi đúng đắn.

Lý Truy Viễn suy ngẫm về "tử thi" trong sách.Lý Truy Viễn suy ngẫm về "tử thi" trong sách.

Cảnh sát đến rất đông, nhanh chóng phong tỏa hiện trường. Sau khi lấy lời khai, trời đã nhá nhem tối. Ra khỏi đồn, Lý Tam Giang làm một hành động kỳ quặc: ông chạy tới ôm chặt cánh cổng sắt, rồi hôn lên tấm bảng hiệu của đồn công an. Ông muốn mượn chút “khí công quyền” để xua đuổi tà ma.

Cảnh sát đến đông đảo kiểm soát hiện trường.Cảnh sát đến đông đảo kiểm soát hiện trường.
Lý Tam Giang ôm hôn bảng hiệu đồn công an.Lý Tam Giang ôm hôn bảng hiệu đồn công an.

Trên đường về, hai ông cháu may mắn bắt được một chiếc máy kéo về làng. Gió đêm lồng lộng, Lý Tam Giang chợp mắt một lát rồi tỉnh dậy, vẻ mặt vui mừng. “Tiểu Viễn, cụ lại mơ thấy con bé đó, nhưng nó mờ lắm, không còn rõ như trước nữa. Xem ra cách này có hiệu quả rồi.”

Hai ông cháu Lý Tam Giang đi máy kéo xuyên đêm.Hai ông cháu Lý Tam Giang đi máy kéo xuyên đêm.
Lý Tam Giang vui mừng kể giấc mơ bớt đáng sợ.Lý Tam Giang vui mừng kể giấc mơ bớt đáng sợ.

Để cảm ơn, Lý Tam Giang mời bác tài xế dừng lại ở một quán nhỏ ven đường. Ông gọi đồ ăn, gọi rượu, và còn đặc biệt mua cho Lý Truy Viễn một lon nước ngọt Jianlibao.

Lý Tam Giang mời tài xế máy kéo ăn tại quán.Lý Tam Giang mời tài xế máy kéo ăn tại quán.
Lý Tam Giang mua nước ngọt cho Lý Truy Viễn.Lý Tam Giang mua nước ngọt cho Lý Truy Viễn.

Về đến nhà, Lý Truy Viễn thấy Tiết Lượng Lượng đã đợi sẵn. Trong sân, Tần Ly đang ngồi yên lặng như một bức tượng nhỏ, còn bà Liễu Ngọc Mai thì cặm cụi vẽ mẫu áo mới cho cháu. Thấy người lạ, Tần Ly ngước lên nhìn Tiết Lượng Lượng với ánh mắt dò xét. Nhưng khi Lý Truy Viễn bước tới, cô bé lập tức đứng dậy, vươn tay chủ động nắm lấy tay cậu. Ngay lập tức, thân thể Tần Ly bắt đầu run lên nhè nhẹ. Bà Liễu phải nghiêm giọng gọi hai đứa trẻ tách ra.

Tần Ly ngồi yên lặng, Liễu Ngọc Mai vẽ áo.Tần Ly ngồi yên lặng, Liễu Ngọc Mai vẽ áo.
Tần Ly nhìn Tiết Lượng Lượng đầy vẻ dò xét.Tần Ly nhìn Tiết Lượng Lượng đầy vẻ dò xét.
Tần Ly nắm tay Lý Truy Viễn, thân thể run rẩy.Tần Ly nắm tay Lý Truy Viễn, thân thể run rẩy.

Trong phòng, Tiết Lượng Lượng hào hứng trải ra một chồng tài liệu cũ.

Tiết Lượng Lượng, Lý Truy Viễn khám phá lịch sử Bạch Gia.Tiết Lượng Lượng, Lý Truy Viễn khám phá lịch sử Bạch Gia.

“Tôi đã tra ở bảo tàng văn hóa lịch sử. Bạch Gia này đúng là một gia tộc, chuyên trừ ma diệt loạn. Nhưng kỳ lạ là, chỉ có ghi chép về ‘Bạch Gia Nương Nương’, không hề có đàn ông. Có vẻ như đây là một gia tộc chỉ truyền cho nữ.”

Tiết Lượng Lượng chỉ vào một đoạn văn. "Và đây, nơi duy nhất ghi chép về bản gia của họ, một nơi gọi là Bạch Gia Trấn. Vị trí của nó bây giờ... hẳn là nằm sâu dưới lòng sông Trường Giang."

Lý Truy Viễn cau mày. Tiết Lượng Lượng nói tiếp, giọng đầy vẻ hoang mang:

“Nhưng điều kỳ lạ nhất là đây. Sau niên hiệu Ung Chính nhà Thanh, tất cả ghi chép về Bạch Gia Nương Nương, về Bạch Gia Trấn, về gia tộc họ Bạch… đều đột ngột biến mất. Cứ như thể chỉ sau một đêm… họ đã tan vào hư không.”

(Hết phần 18)

Tóm tắt:

Nhân vật xuất hiện:

Từ khoá chương 18: