"Chạy!"

Lý Truy Viễn hét lên, nắm chặt tay Tần Li lao đi. Nhưng họ không thoát được. Một nhóm các bà lão, những người vừa rồi còn đang cặm cụi dùng cát rửa bát, giờ đã đứng sững thành một bức tường người, chặn đứng lối thoát. Cơ thể gầy gò của họ bất động như tượng đá, dù cậu có xô đẩy thế nào cũng không hề lay chuyển. Tuyệt vọng bao trùm, Lý Truy Viễn chỉ biết quay lại đối mặt với bà lão có khuôn mặt tựa như mèo.

Lý Truy Viễn và Tần Li chạy trốn khỏi các bà lão.Lý Truy Viễn và Tần Li chạy trốn khỏi các bà lão.
Lý Truy Viễn tuyệt vọng trước các bà lão bất động.Lý Truy Viễn tuyệt vọng trước các bà lão bất động.

Bà lão mặt mèo không nói gì, chỉ cúi xuống nhặt một miếng thịt và một cái đùi gà dưới đất. Bà ta há miệng, nhai ngấu nghiến, mặc cho chúng dính đầy bụi bẩn. “Thức ăn ngon thế này,” bà lẩm bẩm, “Hồi đó, có một bát cháo ngô thì tốt biết mấy.” Ánh mắt bà ta chợt ánh lên nỗi cay đắng của một quá khứ đói khổ đến chết.

Bà lão mặt mèo ăn thịt và đùi gà.Bà lão mặt mèo ăn thịt và đùi gà.

Khi ánh mắt ấy quay lại nhìn cậu, Lý Truy Viễn vội cất lời, cố giữ giọng bình tĩnh: "Chào bà ạ, chúc mừng sinh nhật bà."

Lời chúc đột ngột khiến cả thi yêu cũng phải sững lại. Một lúc lâu sau, bà lão mặt mèo đưa bàn tay xương xẩu, phủ lớp lông tơ, với những móng tay dài và sắc nhọn, về phía cậu. Lý Truy Viễn không né tránh, mặc cho bàn tay lạnh buốt ấy xoa lên má mình.

Bà lão mặt mèo xoa mặt Lý Truy Viễn.Bà lão mặt mèo xoa mặt Lý Truy Viễn.

"Thằng bé này," bà ta thì thầm, giọng ghê rợn. "Không chỉ đẹp trai mà đầu óc cũng tốt lắm. Con sợ bà quên đường về nhà à?"

"Con nghĩ bà quen được cháu trai bà cõng hơn ạ." Lý Truy Viễn đáp lời, cố gắng lái câu chuyện.

"Không..." Ngón tay lạnh giá trượt xuống môi cậu. "Bây giờ ta thích thằng bé cõng hơn."

Bà lão mặt mèo mỉm cười, quay đi. "Mọi người vất vả rồi, chúng ta cùng ăn thôi." Khi bà ta bước ra khỏi bếp, Lý Truy Viễn để ý thấy mỗi bước chân bà ta đi qua đều để lại một vệt nước, như thể đôi giày vải kia chứa đầy nước sông.

Lý Truy Viễn quan sát dấu chân ướt của Bà lão mặt mèo.Lý Truy Viễn quan sát dấu chân ướt của Bà lão mặt mèo.

Thầy Béo, gã đầu bếp to béo, kéo Lý Truy Viễn ra khỏi bếp. Sảnh tiệc bên ngoài, vốn ồn ào, giờ im lặng như tờ. Hàng trăm người đứng chen chúc, vai kề vai, nhưng không một ai cử động, không một tiếng động. Giữa sảnh chỉ có một bàn tiệc. Bà lão mặt mèo đã ngồi ở ghế chủ tọa, vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh. "Nào, thằng bé, ngồi cạnh bà đi."

Thầy Béo dẫn Lý Truy Viễn vào sảnh tiệc tĩnh lặng.Thầy Béo dẫn Lý Truy Viễn vào sảnh tiệc tĩnh lặng.

Lý Truy Viễn đành ngồi xuống.

Lý Truy Viễn ngồi cạnh Bà lão mặt mèo.Lý Truy Viễn ngồi cạnh Bà lão mặt mèo.

"Mấy đứa cháu của bà," bà lão bắt đầu kể lể, tay xoa đầu cậu, "lớn lên rồi, đứa nào cũng ước bà chết sớm. Chúng nó nghĩ, là do bà già này không chết nên chúng nó mới không phát tài. Thằng bé ơi, con nói có đúng không?"

Lý Truy Viễn im lặng một giây, rồi đáp, giọng rành rọt: "Bà ơi, mẹ con nói, khi đối mặt với súc sinh, việc tự kiểm điểm bản thân là điều nực cười nhất."

"Đúng vậy! Chúng nó thật đáng ghét!" Ánh sáng xanh trong mắt bà lão mặt mèo bùng lên dữ dội. Bà ta siết chặt hai tay, mười đầu móng tay sắc nhọn cắm sâu vào mặt bàn gỗ, để lại những vết hằn sâu hoắm. "Lũ này, còn tệ hơn cả súc sinh!"

Mắt Bà lão mặt mèo lóe sáng vì tức giận.Mắt Bà lão mặt mèo lóe sáng vì tức giận.
Móng tay Bà lão mặt mèo in dấu trên bàn.Móng tay Bà lão mặt mèo in dấu trên bàn.

Bất chợt, bà ta quay sang Lý Truy Viễn, ánh mắt trở nên âm u. "Bữa tiệc cuối này, phải gọi tất cả mọi người đến mới đúng quy tắc."

"Thật sự không cần đâu bà, họ ngủ cả rồi."

"Vù!"

Không một lời báo trước, một bàn tay siết chặt lấy cổ Lý Truy Viễn, nhấc bổng cậu lên không trung. "Thằng bé ơi, con vừa rồi không ngoan rồi đấy." Hơi thở của cậu bị chặn lại, cảm giác cái chết gần kề đến đáng sợ. Ngay khi cậu gần như lịm đi, bà ta buông tay. Lý Truy Viễn rơi phịch xuống đất, ho sặc sụa, cố hớp lấy từng ngụm không khí. Bà ta sẽ giết cậu. Lòng tốt chỉ là giả dối, hung ác mới là bản tính của thi yêu.

Bà lão mặt mèo bóp cổ Lý Truy Viễn.Bà lão mặt mèo bóp cổ Lý Truy Viễn.

"Đi mời người đi," bà lão ra lệnh cho Thầy Béo, "mời hết người nhà đến ăn cơm."

Thầy Béo vâng dạ rồi tất tả chạy lên lầu. Nhưng khi gã vừa bước vào phòng ngủ, định kéo hồn phách người bên trong đi, không gian xung quanh đột ngột méo mó. Gã thấy mình đang đứng giữa một quảng trường rộng lớn, bao quanh là những cương thi đang nhảy nhót theo một ông lão. Kinh hoàng tột độ, Thầy Béo quay đầu bỏ chạy, một con cương thi lập tức đuổi theo sau.

Thầy Béo bị dịch chuyển đến quảng trường cương thi.Thầy Béo bị dịch chuyển đến quảng trường cương thi.
Thầy Béo hoảng loạn chạy trốn khỏi cương thi.Thầy Béo hoảng loạn chạy trốn khỏi cương thi.

Trong sảnh tiệc, bà lão mặt mèo lại mỉm cười với Lý Truy Viễn. "Nào, thằng bé, ăn đi." Bà ta đặt một nắm trái cây khô trước mặt cậu. Lý Truy Viễn biết thứ này không thể ăn được, nhưng trước ánh mắt của bà ta, cậu đành nhặt một hạt cho vào miệng. Một cảm giác buồn nôn kinh khủng trào lên, cậu phải lấy tay bịt miệng để không nôn ra.

Lý Truy Viễn cố gắng nuốt trái cây khô.Lý Truy Viễn cố gắng nuốt trái cây khô.

Đúng lúc đó, Thầy Béo hoảng loạn lăn từ trên cầu thang xuống, la lớn: "Bà cụ, không ổn rồi! Có chuyện lớn rồi!"

Bà lão mặt mèo vừa đứng dậy, một tiếng "Ầm!" kinh thiên động địa vang lên. Một chiếc ủng khổng lồ từ trên trời giáng xuống, giẫm nát Thầy Béo thành một đống giấy vụn. Một tiếng rít rợn người bao trùm không gian, nhiệt độ đột ngột giảm xuống.

Một chiếc ủng khổng lồ giẫm nát Thầy Béo.Một chiếc ủng khổng lồ giẫm nát Thầy Béo.

Lý Truy Viễn ngẩng đầu, kinh ngạc đến sững sờ. Đứng sừng sững trước mặt cậu là một cương thi khổng lồ, mình mặc quan phục nhà Thanh, đầu đội mũ hoa linh. Nó không phải là một hồn ma trong mơ, mà là một thực thể đáng sợ vừa xé rách thế giới này để bước vào.

Lý Truy Viễn kinh ngạc nhìn cương thi quan phục.Lý Truy Viễn kinh ngạc nhìn cương thi quan phục.

(Hết phần 19)

Tóm tắt:

Nhân vật xuất hiện:

Từ khoá chương 19: