Bạn đã bao giờ tự hỏi, những món nợ cũ, sẽ được đòi lại theo cách nào chưa? Đôi khi, nó không đến từ quan phủ, mà len lỏi từ những góc khuất tăm tối nhất của lòng người, dưới sự chứng giám của những thế lực vô hình.

Truy Viễn dưới chân tượng Bạch gia nương nươngTruy Viễn dưới chân tượng Bạch gia nương nương

Tại nhà họ Lý, không khí vẫn còn vương chút tĩnh lặng của buổi trưa. Lý Truy Viễn vừa cùng A Ly kết thúc một ván cờ. Cậu bé lấy ra hai chai Jianlibao, thứ nước giải khát mới lạ mà ông nội mang về. A Ly ôm chai nước bằng hai tay, uống một ngụm nhỏ rồi thích thú liếm môi. Nụ cười hiếm hoi của cô bé tựa như một bức tranh sống động hiện lên trong đầu Lý Truy Viễn.

Lý Truy Viễn và A Ly chia sẻ đồ ăn vặt.Lý Truy Viễn và A Ly chia sẻ đồ ăn vặt.
A Ly thích thú uống Jianlibao.A Ly thích thú uống Jianlibao.

“Chúng ta chơi cờ đi?” Cậu đề nghị.

Bàn cờ nhanh chóng được bày ra. Ván đầu tiên, Lý Truy Viễn thua trong gang tấc. Ván thứ hai, cậu lại thua, nhưng lần này là thua tâm phục khẩu phục. A Ly, sau khi được nhắc nhở, đã không còn nhường cậu nữa. Nước cờ của cô bé trở nên vững chãi, chắc chắn như một ngọn núi sừng sững, không để lại bất cứ kẽ hở nào. Cô bé ngẩng lên, đôi mắt sáng rực, không phải niềm vui của người chiến thắng, mà là niềm vui thuần túy khi được chơi cờ cùng cậu. Lý Truy Viễn mỉm cười, cậu hiểu ra, thuật pháp hay mệnh lý cũng chỉ là một góc nhìn khác về thế giới, còn bản chất của vạn vật vẫn không hề thay đổi.

Lý Truy Viễn và A Ly tập trung chơi cờ vây.Lý Truy Viễn và A Ly tập trung chơi cờ vây.
A Ly rạng rỡ khi thắng cờ vây.A Ly rạng rỡ khi thắng cờ vây.

Đúng lúc đó, dì Lưu dưới nhà gọi vọng lên: “Cơm chín rồi!”

Bữa trưa hôm nay có thêm một vị khách đặc biệt là Nhuận Sinh. Khi mọi người đang ăn, một tiếng “ột ột” vang lên như sấm rền. Tiếng động phát ra từ chiếc bụng lép kẹp của Nhuận Sinh. Anh đang ngồi ở góc phòng, nhìn chằm chằm vào bát cơm cắm một nén nhang đang cháy dở. Theo lệ, anh phải đợi nhang tàn, trộn tro vào cơm mới được ăn.

Bụng Nhuận Sinh kêu réo vì đói.Bụng Nhuận Sinh kêu réo vì đói.

Lý Truy Viễn tò mò hỏi: “Anh Nhuận Sinh, tro nhang trộn vào cơm với ăn trực tiếp, có khác biệt lớn không?”

Câu hỏi khiến Nhuận Sinh ngẩn người. Anh chưa từng nghĩ đến điều đó. Được Lý Truy Viễn gợi ý, anh chàng liền rút nén nhang ra, cắn thử một miếng vào đầu chưa cháy. Khuôn mặt anh ta giãn ra, lộ vẻ khoan khoái lạ thường.

Nhuận Sinh bất ngờ thử ăn nhang.Nhuận Sinh bất ngờ thử ăn nhang.

“Tiểu Viễn, anh thật sự ăn được rồi, không thấy buồn nôn nữa!”

Nói rồi, anh vội và cơm vào miệng. Lý Truy Viễn bảo dì Lưu mang ra một chén tương mặn. Nhuận Sinh cầm nén nhang chấm vào tương, cắn một miếng, rồi lại lùa một miếng cơm lớn, ăn ngon lành như thể đang thưởng thức sơn hào hải vị.

Nhuận Sinh ăn uống ngon lành với nước chấm.Nhuận Sinh ăn uống ngon lành với nước chấm.

Nhìn cảnh tượng đó, Lý Tam Giang nhấp một ngụm rượu, cười mắng: “Sau này phải kiếm cho mày ít tương đậu Đông Bắc chính gốc, chấm gì cũng ngon.”

“Ông nội đi Đông Bắc rồi ạ?” Lý Truy Viễn hỏi.

Hòm chuyện của ông già lập tức được mở ra. Ông kể về những năm tháng bị bắt đi lính, từ Đông Bắc chạy vào Sơn Hải Quan, rồi lại bị bắt, lại trốn, ba lần vào sinh ra tử trong các trận chiến lớn, cuối cùng mới an toàn về được đến nhà.

Lý Tam Giang kể chuyện chiến trường xưa.Lý Tam Giang kể chuyện chiến trường xưa.

“Sáng nay cháu gặp người ta đi báo tin, tối nay ở chợ có chiếu phim ‘Trinh Sát Vượt Sông’ đấy. Tiểu Viễn có đi xem không?” Nhuận Sinh chen vào.

“Thôi ạ, con ở nhà đọc sách.” Lý Truy Viễn đáp, cậu biết A Ly không thích chỗ đông người.

Bất chợt, Liễu Ngọc Mai, người từ nãy đến giờ vẫn im lặng, cất tiếng, giọng bà hơi run: “A Ly phải đi. Bộ phim này, con bé phải đi xem.” Đó là lần đầu tiên Lý Truy Viễn thấy bà ngoại A Ly mất kiểm soát cảm xúc như vậy.

Liễu Ngọc Mai kiên quyết A Ly đi xem phim.Liễu Ngọc Mai kiên quyết A Ly đi xem phim.

Sau bữa cơm, cả nhà chuẩn bị đến Thạch Cảng để giải quyết chuyện nhà Ngưu. Nhuận Sinh đẩy chiếc xe kéo, trên xe là hai ông cháu.

Nhuận Sinh đẩy xe chở Lý Tam Giang, Lý Truy Viễn.Nhuận Sinh đẩy xe chở Lý Tam Giang, Lý Truy Viễn.

Đến nhà Ngưu Phúc, người con cả bị liệt, cảnh tượng bên trong khiến Lý Truy Viễn phải bịt mũi. Ngưu Phúc không được nằm trên giường mà bị vứt trong một kho củi hôi hám, bẩn thỉu. Ông ta nằm trên một đống cỏ khô, gầy trơ xương, ánh mắt vô hồn. Con cái ông ta thì lại đang ở nhà trên, xun xoe mời trà bánh Lý Tam Giang.

Lý Tam Giang chuẩn bị vào nhà Ngưu Phúc.Lý Tam Giang chuẩn bị vào nhà Ngưu Phúc.
Ngưu Phúc nằm trong kho củi.Ngưu Phúc nằm trong kho củi.

Lý Truy Viễn bước ra ngoài, một con mèo đen xấu xí nhảy lên tường. Cậu thì thầm với nó: “Ngươi không thấy quá tĩnh lặng sao? Tối nay hãy tạo thêm chút động tĩnh, thúc đẩy mâu thuẫn thêm gay gắt.”

Lý Truy Viễn nói chuyện với mèo đen.Lý Truy Viễn nói chuyện với mèo đen.

Con mèo kêu một tiếng khe khẽ rồi biến mất.

Bên trong, Lý Tam Giang làm xong phép, nhận một phong bì đỏ rồi phán: “Chút vận rủi còn lại, đã dẫn sang nhà lão Nhị và lão Tam rồi.”

Gia đình Ngưu Phúc quỳ lạy Lý Tam Giang.Gia đình Ngưu Phúc quỳ lạy Lý Tam Giang.

Đến nhà Ngưu Thụy, họ bắt gặp một cảnh hỗn loạn. Ngưu Thụy và con trai đang vật lộn, đánh nhau trên sân vì chuyện tiền thuốc men. Vợ và con dâu cũng lao vào chửi bới, cào cấu. Thấy Lý Tam Giang đến, cả nhà mới dừng lại, khuôn mặt bầm dập vội nở nụ cười nịnh nọt. Màn kịch cũ được lặp lại, Lý Tam Giang lại làm phép, nhận tiền, và "dẫn" vận rủi sang nhà anh cả và em út.

Ngưu Thụy và con trai đánh nhau.Ngưu Thụy và con trai đánh nhau.
Gia đình Ngưu Thụy cầu xin Lý Tam Giang.Gia đình Ngưu Thụy cầu xin Lý Tam Giang.

Cuối cùng là nhà Ngưu Liên. Cảnh tượng còn kinh khủng hơn. Ngưu Liên bị xích sắt trói cạnh chuồng heo, bên cạnh là nhà vệ sinh. Chậu thức ăn của bà đặt sát máng ăn của lợn. Hai đứa cháu nhỏ của bà thì vừa chửi rủa, vừa lấy đá ném vào người bà. Cha mẹ chúng thấy thế cũng chỉ trơ mắt nhìn với ánh mắt thù hận.

Ngưu Liên bị xích cạnh chuồng heo.Ngưu Liên bị xích cạnh chuồng heo.
Ngưu Liên ăn cạnh máng heo.Ngưu Liên ăn cạnh máng heo.
Những người trẻ ném đá Ngưu Liên.Những người trẻ ném đá Ngưu Liên.

Ngưu Liên khóc lóc cầu xin được thả ra, đổi lại là những lời chửi mắng và cú đá tàn nhẫn của con trai.

Con mèo đen lại xuất hiện, cọ đầu vào chân Lý Truy Viễn. Cậu chỉ bình tĩnh vuốt ve nó. Lại một màn làm phép, nhận tiền, và "dẫn" vận rủi đi.

Lý Truy Viễn vuốt ve mèo đen.Lý Truy Viễn vuốt ve mèo đen.

Trên đường về, Nhuận Sinh ngây thơ thắc mắc: "Ba nhà đều nhờ ông nội chuyển vận rủi cho nhau, vậy chẳng phải là huề sao?"

Nhuận Sinh tính toán tiền cùng Lý Truy Viễn.Nhuận Sinh tính toán tiền cùng Lý Truy Viễn.

Lý Truy Viễn mỉm cười: "Không giống đâu anh. Vì ông nội đã thu thêm ba phần tiền."

Buổi tối, cả nhà kéo nhau đi xem phim. Chú Tần và Nhuận Sinh dùng thân hình hộ pháp của mình để chiếm một chỗ tốt. Liễu Ngọc Mai mặc một bộ sườn xám, trang điểm trang trọng. Bà ngồi đó, duyên dáng và lạc lõng giữa đám đông ồn ào. Lý Truy Viễn và A Ly thì chọn một góc khuất yên tĩnh. Cậu mua cho cô bé đồ chơi thổi bong bóng và một cặp vòng tay, một đỏ một xanh. Hai đứa trẻ ngồi bên nhau, giữa những bong bóng xà phòng lấp lánh và ánh sáng mờ ảo từ màn chiếu, tạo nên một khoảnh khắc bình yên hiếm có.

Chú Tần và Nhuận Sinh dọn chỗ xem phim.Chú Tần và Nhuận Sinh dọn chỗ xem phim.
Liễu Ngọc Mai duyên dáng xem phim.Liễu Ngọc Mai duyên dáng xem phim.
Lý Truy Viễn và Tần Ly thổi bong bóng.Lý Truy Viễn và Tần Ly thổi bong bóng.
Lý Truy Viễn tặng vòng tay cho Tần Ly.Lý Truy Viễn tặng vòng tay cho Tần Ly.

Bộ phim kết thúc, Liễu Ngọc Mai lặng lẽ lau nước mắt. Nỗi buồn của bà dường như gắn liền với con sông trong bộ phim kia.

Cùng lúc đó, ở một nơi xa, Tiết Lượng Lượng đang đứng trên một con thuyền giữa lòng sông. Anh bất an khi biết rằng bên dưới có thể là Bạch Gia Trấn đã bị nhấn chìm. Bất chợt, anh thoáng thấy một bóng người lướt qua dưới mặt nước.

Tiết Lượng Lượng thấy bóng người dưới sông.Tiết Lượng Lượng thấy bóng người dưới sông.

Lên xe buýt trở về, Tiết Lượng Lượng mệt mỏi ngủ thiếp đi. Trong cơn mơ, anh kinh hoàng tỉnh giấc. Nước đã ngập đến eo anh, nhưng những người khác trên xe dường như không hề hay biết. Anh gào thét trong tuyệt vọng. Bất chợt, một bóng người áp sát vào cửa sổ xe. Cửa kính đột ngột hạ xuống, một dòng nước xiết cuốn phăng anh ra ngoài.

Tiết Lượng Lượng tỉnh giấc trong xe buýt ngập nước.Tiết Lượng Lượng tỉnh giấc trong xe buýt ngập nước.
Bóng người kỳ lạ xuất hiện ngoài cửa sổ xe buýt.Bóng người kỳ lạ xuất hiện ngoài cửa sổ xe buýt.

Anh tỉnh lại trên bờ sông, toàn thân đau nhức vì trầy xước. Trời đang mưa như trút nước. Phía trước, một người phụ nữ mặc váy xanh, cầm ô đen, đang đi thẳng về phía dòng sông.

Người phụ nữ váy xanh che ô trong mưa lớn.Người phụ nữ váy xanh che ô trong mưa lớn.

“Cô muốn làm gì!” Anh hét lên và lao tới níu tay cô ta.

Một sức mạnh không tưởng hất văng anh ra. Bàn tay anh như dính chặt vào tay người phụ nữ, bị cô ta kéo lê xuống sông. Cảm giác ngạt thở và đau đớn tột cùng ập đến, nhưng ý thức của anh vẫn tỉnh táo một cách đáng sợ. Người phụ nữ cứ thế bước đi dưới đáy sông, tóc cô ta dài ra, quấn chặt lấy anh. Phía trước, một quầng sáng dần hiện ra. Dưới ánh sáng đó, những ngôi nhà, một ngôi làng dần hiện rõ.

Tiết Lượng Lượng bị kéo xuống nước sông.Tiết Lượng Lượng bị kéo xuống nước sông.

Anh bị một dòng chảy vô hình kéo đi. Xung quanh, vô số bóng người phụ nữ khác, mặc trang phục từ nhiều thời đại, cũng đang lầm lũi tiến về phía ánh sáng. Cuối cùng, một cổng làng cổ kính, rêu phong hiện ra trước mắt, treo hai hàng đèn lồng đỏ trắng. Trên cổng làng, ba chữ Hán hiện ra rõ mồn một... Bạch... Gia... Trấn.

Cổng làng Bạch Gia Trấn dưới lòng sông.Cổng làng Bạch Gia Trấn dưới lòng sông.

(Hết phần 20)

Tóm tắt:

Nhân vật xuất hiện:

Từ khoá chương 20: