Cô ấy, đẹp quá.

Sóng nước mờ ảo phủ lên thân hình uyển chuyển một lớp màn sương kỳ ảo. Lý Truy Viễn quên cả mình đang chìm dần, quên cả nước đang sặc vào mũi miệng. Cậu bé chỉ biết, cô gái ấy, Oanh Nhỏ, đang tiến lại gần. Cô bước ra từ trong tranh, rồi lại như muốn kéo cậu vào bức tranh của cô.

Oanh Nhỏ quyến rũ tiến gần Lý Truy Viễn dưới nước.Oanh Nhỏ quyến rũ tiến gần Lý Truy Viễn dưới nước.

Hôm qua, trên sân khấu, cô đã chạm vào má cậu. Giờ, cô lại đưa tay ra. Nhưng lần này là cả hai tay. Chúng nắm chặt lấy vai cậu.

“Lạnh quá… đau quá…”

Mê hoặc tan biến, nhường chỗ cho nỗi kinh hoàng. Lý Truy Viễn cảm thấy như vừa tỉnh cơn mê, cơn đau xé rách da thịt. Cậu vùng vẫy, nhưng đôi tay ma quỷ ấy siết chặt, như hai gọng kìm bằng băng.

Oanh Nhỏ siết chặt vai Lý Truy Viễn trong nước.Oanh Nhỏ siết chặt vai Lý Truy Viễn trong nước.

Bất chợt, một lực mạnh từ phía sau giật cậu lên. Cậu là sợi dây trong trò kéo co sinh tử. Phía dưới, Oanh Nhỏ kéo ghì. Phía trên, ông ngoại Lý Duy Hán đang gồng mình, nắm chặt chiếc giỏ tre trên lưng cậu mà kéo. Thằng bé nặng trịch, như đang vật lộn với một con trâu mộng.

Lôi Tử, anh trai cậu, cũng lao tới ôm eo ông ngoại kéo ngược lại.

“Phụt!”

Lý Truy Viễn văng lên khỏi mặt nước. Lực giằng co biến mất, cả ba người ngã vật ra sàn thuyền.

Lý Truy Viễn được Lý Duy Hán kéo lên khỏi nước.Lý Truy Viễn được Lý Duy Hán kéo lên khỏi nước.

Lý Duy Hán, Lôi Tử, Lý Truy Viễn ngã vật xuống thuyền.Lý Duy Hán, Lôi Tử, Lý Truy Viễn ngã vật xuống thuyền.

“Đi mau!” Lý Duy Hán gầm lên. Phan Tử, người anh cả, dốc hết sức bình sinh chèo thuyền vun vút.

“Ông ơi, cô ấy đến rồi!” Lôi Tử hoảng hốt chỉ tay.

Một búi tóc đen ngòm đang rẽ nước đuổi theo. Dưới làn nước, bóng chiếc sườn xám đen thấp thoáng, ngược cả dòng chảy.

Oanh Nhỏ mặc sườn xám đen đuổi theo thuyền.Oanh Nhỏ mặc sườn xám đen đuổi theo thuyền.

“Lôi Hầu, ra giúp anh mày!” Lý Duy Hán hét. Hai anh em gò lưng chèo, nhưng búi tóc vẫn ngày một gần. Ông vớ lấy cây cần câu, đâm mạnh xuống nước.

Lý Duy Hán dùng cần câu chống lại búi tóc.Lý Duy Hán dùng cần câu chống lại búi tóc.

Cây cần bị một lực khủng khiếp kéo chìm nghỉm. Lý Duy Hán vội buông tay, nếu không cả người ông cũng bị lôi xuống.

“Ong! Ong! Ong!”

Con thuyền rung lắc dữ dội. Lật thuyền lúc này là chết chắc, một cái chết tà ma không thể tả.

Con thuyền rung lắc dữ dội khi Oanh Nhỏ đến gần.Con thuyền rung lắc dữ dội khi Oanh Nhỏ đến gần.

Trong cơn tuyệt vọng, mắt Lý Duy Hán vướng phải tấm lưới đánh cá. Không nghĩ ngợi, ông chộp lấy nó, quăng thẳng về phía búi tóc.

Lý Duy Hán ném tấm lưới đánh cá xuống nước.Lý Duy Hán ném tấm lưới đánh cá xuống nước.

Tấm lưới chìm dần, và như có phép lạ, tốc độ của búi tóc chậm lại, rồi dừng hẳn.

“Hai đứa, xem em thế nào!” Lý Duy Hán giật lấy cây sào, vừa chống thuyền vừa quát.

Phan Tử và Lôi Tử lay gọi em trai trong vô vọng. “Ông ơi, Viễn Tử không tỉnh!”

“Còn thở không!”

“Còn thở ạ!”

Con thuyền cuối cùng cũng cập bến. Lý Duy Hán vứt sào, bế xốc Lý Truy Viễn lên. Sức cùng lực kiệt, ông lảo đảo, đầu gối đập mạnh vào bậc thềm đá. Máu rỉ ra, nhưng ông không màng tới.

Lý Duy Hán bế Lý Truy Viễn, khuỵu gối xuống thềm nhà.Lý Duy Hán bế Lý Truy Viễn, khuỵu gối xuống thềm nhà.

“Quế Anh! Quế Anh!”

Bà Thôi Quế Anh từ trong bếp chạy ra, thấy chồng ôm đứa cháu bất động, mặt bà biến sắc. Bà ôm lấy đầu Lý Truy Viễn, vỗ nhẹ vào má nó, gọi mãi không được, liền bật khóc nức nở.

Thôi Quế Anh khóc lo lắng bên Lý Truy Viễn.Thôi Quế Anh khóc lo lắng bên Lý Truy Viễn.

“Đừng có gào nữa!” Lý Duy Hán quát, giọng khản đặc. “Phan Tử, đi gọi Trịnh Đại Thùng! Lôi Tử, đi gọi Lưu Mù!”

Thôi Quế Anh vội vã sai Phan Tử, Lôi Tử.Thôi Quế Anh vội vã sai Phan Tử, Lôi Tử.

Trong lúc chờ người, Thôi Quế Anh run rẩy lấy một cây kim và bát nước trong. Bà dùng kim vạch nhẹ lên trán và đỉnh đầu đứa cháu, rồi đặt cây kim vào bát nước. Đó là một nghi thức dân gian, một cách "gọi hồn" tuyệt vọng.

Thôi Quế Anh thực hiện nghi thức kim gọi hồn.Thôi Quế Anh thực hiện nghi thức kim gọi hồn.

Chẳng bao lâu, Trịnh Đại Thùng, thầy thuốc trong làng, tới nơi. Ông đeo ống nghe, lật mí mắt, kiểm tra mũi miệng thằng bé.

Trịnh Đại Thùng kiểm tra Lý Truy Viễn bằng ống nghe.Trịnh Đại Thùng kiểm tra Lý Truy Viễn bằng ống nghe.

Nghe xong, ông cau mày, rít một hơi thuốc thật sâu rồi nói: “Thím ơi, thằng bé không phải bị đuối nước, trong người không có gì đáng ngại.”

“Vậy sao nó không tỉnh?” Thôi Quế Anh nức nở.

Trịnh Đại Thùng lắc đầu, thu dọn đồ nghề. “Có thể là vấn đề khác. Nếu đến tối vẫn không tỉnh, sáng mai cứ đưa lên trạm xá huyện.” Trước khi đi, ông hạ giọng: “Đã mời Lưu Mù xem chưa?”

Câu hỏi của ông khiến không khí trong nhà thêm phần ngột ngạt. Đúng lúc đó, Lôi Tử chạy vào báo: “Bà Lưu Mù đến rồi ạ.”

Từ xa, một chiếc xe ba bánh đang lọc cọc tiến lại. Trên xe là một bà lão, Lưu Mù.

Lưu Mù đến nhà trên xe ba bánh.Lưu Mù đến nhà trên xe ba bánh.

Lý Duy Hán lẳng lặng đứng dậy. Ông đã chuẩn bị hai gói thuốc lá, một cho thầy thuốc, một cho bà đồng. Nhưng trong túi áo ông, vẫn còn gói thứ ba. Thôi Quế Anh thấy vậy ngạc nhiên hỏi: “Ông định ra ngoài à?”

Lý Duy Hán gật đầu, ánh mắt trĩu nặng: “Tôi đi tìm chú Tam Giang.”

“Cái gì!” Bà chết lặng. Tìm đến người đó, nghĩa là chuyện này còn khủng khiếp hơn cả những gì bà có thể tưởng tượng.

Lý Duy Hán không giải thích thêm. Ông dắt chiếc xe đạp cũ kỹ ra sân, bóng lưng đổ dài dưới hoàng hôn. Bên trong nhà, Thôi Quế Anh ngồi bên đứa cháu trai vẫn mê man bất động, tiếng khóc của bà hòa cùng tiếng thở yếu ớt của nó. Đâu đó trong cõi vô thức, có lẽ Lý Truy Viễn vẫn còn nghe thấy một cái tên, đẹp như một bài ca, mà cũng đáng sợ như một lời nguyền.

Tiểu Hoàng OanhTiểu Hoàng Oanh

(Hết phần 3)

Tóm tắt:

Nhân vật xuất hiện:

Từ khoá chương 3: