“Hôm nay dâng cúng người, năm sau tế người đi, tình người đến đây là hết, người có hài lòng không?”

Giọng một đứa trẻ, đều đều và trang nghiêm, vang lên giữa đống phế liệu.

“Có oan thì báo oan, có thù thì báo thù, người đời đều khổ mệnh, người đừng làm trái ý.”

Lý Truy Viễn đọc câu hát vè trước tượng.Lý Truy Viễn đọc câu hát vè trước tượng.

Tiết Lượng Lượng kinh ngạc nhìn cậu bé Lý Truy Viễn bên cạnh. Mới tối qua, anh còn là một sinh viên khoa học duy vật, nhưng giờ đây, đứng trước pho tượng Nữ Bồ Tát bị vứt bỏ, anh chỉ thấy một nỗi sợ hãi lạnh lẽo. Pho tượng nằm chơ vơ, lớp sơn bong tróc để lộ ra những mảng đỏ như gỉ sét, giống hệt hình ảnh người phụ nữ máu thịt lẫn lộn đã ám ảnh họ.

Lý Truy Viễn, Tiết Lượng Lượng cạnh tượng Nữ Bồ Tát.Lý Truy Viễn, Tiết Lượng Lượng cạnh tượng Nữ Bồ Tát.

Trước khi Truy Viễn đến, Lượng Lượng đã vội vàng cúi lạy, giọng run rẩy: “Hôm qua là lỗi của cháu, xin người tha thứ… Ít nhất, cũng phải tha thứ cho đứa trẻ này.” Nhưng lời cầu xin của anh dường như vô dụng.

Tiết Lượng Lượng cúi lạy trước tượng thần.Tiết Lượng Lượng cúi lạy trước tượng thần.

Lý Truy Viễn cẩn thận quan sát khuôn mặt tượng thần. Các đường nét đã mờ, chỉ riêng khóe miệng còn sót lại vệt sơn trắng, tạo thành một nụ cười kỳ dị, bất biến.

Lý Truy Viễn quan sát kỹ khuôn mặt pho tượng thần.Lý Truy Viễn quan sát kỹ khuôn mặt pho tượng thần.

Khi cậu bé đọc xong câu vè, một điều kỳ lạ đã xảy ra. Truy Viễn giơ cánh tay nhỏ của mình lên. Đốm xám to bằng đồng xu trên đó bỗng co lại chỉ còn bằng hạt đậu, màu sắc cũng nhạt đi trông thấy.

Lý Truy Viễn giơ tay, đốm xám trên cánh tay mờ dần.Lý Truy Viễn giơ tay, đốm xám trên cánh tay mờ dần.

“Xem của anh.” Truy Viễn khẽ nói.

Tiết Lượng Lượng lập tức xắn tay áo. Trái ngược hoàn toàn, đốm xám của anh không những không nhỏ đi mà còn lan rộng hơn.

Tiết Lượng Lượng kiểm tra cánh tay, đốm xám to hơn.Tiết Lượng Lượng kiểm tra cánh tay, đốm xám to hơn.

“Em trai, mau… mau dạy anh đọc đi.”

Đúng lúc đó, một giọng nói cộc cằn vang lên: “Sao còn có một đứa trẻ?”

Kỹ sư La Đình Duệ, phó chỉ huy công trường, bước tới, tay cầm một bó hương. Ông không hỏi nhiều, chỉ đưa hương cho mỗi người rồi tự mình dẫn đầu. Ông cởi nút áo, bất chấp bụi bẩn mà ngồi phệt xuống đất, một tay vỗ xuống đất, một tay ôm ngực, bắt đầu than vãn. Giọng ông kể lể từ những ngày tháng khổ cực đến ý nghĩa lớn lao của việc xây dựng quê hương, lại còn cố tình dùng phương ngữ Nam Thông một cách vụng về.

La Đình Duệ đưa hương cho mọi người.La Đình Duệ đưa hương cho mọi người.
La Đình Duệ ngồi than vãn trước tượng thần.La Đình Duệ ngồi than vãn trước tượng thần.

Kể xong, ông kéo Triệu Hòa Tuyền, người đang bất tỉnh nhân sự, lại gần, nắm lấy đầu anh ta dập xuống đất ba cái.

La Đình Duệ kéo Triệu Hòa Tuyền dập đầu.La Đình Duệ kéo Triệu Hòa Tuyền dập đầu.

“Học hỏi đi,” ông nói với Tiết Lượng Lượng. “Cứ làm theo quy trình này là ổn.”

Quả nhiên, sau màn cúng bái đầy “tình cảm và lý lẽ” đó, đốm xám trên tay Lý Truy Viễn gần như biến mất hoàn toàn. Lúc này, cậu bé mới để ý thấy một hàng chữ nhỏ khắc dưới bệ tượng, giữa hai chân của pho tượng: “Bạch Gia Nương Nương.”

Lý Truy Viễn đọc chữ khắc dưới bệ tượng thần.Lý Truy Viễn đọc chữ khắc dưới bệ tượng thần.

“Đưa chúng đến bệnh viện thành phố đi,” La Đình Duệ thở dài.

Ba người lên xe rời công trường đi bệnh viện.Ba người lên xe rời công trường đi bệnh viện.

Trên đường, tình trạng của Triệu Hòa Tuyền ngày một xấu đi. Còn Lý Truy Viễn, sau khi ngồi chờ kết quả xét nghiệm ở bệnh viện, bỗng cảm thấy một cơn đau buốt xé toạc đầu óc. Mọi thứ mờ đi, một cảm giác quen thuộc đáng sợ ập đến, như thể linh hồn cậu đang bị đẩy ra khỏi cơ thể. Cậu ôm chặt đầu, khuôn mặt tái nhợt vì đau đớn.

Lý Truy Viễn ôm đầu, tái mặt vì đau khổ.Lý Truy Viễn ôm đầu, tái mặt vì đau khổ.

“Tiểu Viễn, em sao vậy?” Tiết Lượng Lượng hốt hoảng.

Trong đầu, Truy Viễn điên cuồng níu kéo. Cậu gọi tên ông bà, cha mẹ, gọi tên Tần Ly – cô bạn gái có ánh mắt chỉ dành cho riêng cậu. Cậu không muốn trở thành một kẻ vô cảm như mẹ mình.

“Không, con còn chưa học xong sách của ông! Thuật toán bát quái còn chưa bổ sung đủ! Con chắc chắn sẽ thất bại, sẽ chán học!”

Cảm giác thất bại trong học tập, thật lạ lùng, lại là liều thuốc hữu hiệu nhất. Cơn đau dịu đi, cậu tựa vào ghế, mồ hôi lạnh ướt đẫm.

Tiết Lượng Lượng vội chạy đi lấy một chiếc khăn ấm, cẩn thận lau mặt cho cậu bé.

Tiết Lượng Lượng lau mặt cho Lý Truy Viễn.Tiết Lượng Lượng lau mặt cho Lý Truy Viễn.

“Anh Lượng Lượng, em vừa thấy chị họ em lên lầu,” Truy Viễn nói, giọng còn hơi yếu. “Ông bà ngoại chị ấy đang nằm viện ở đây.”

Lý Truy Viễn và Tiết Lượng Lượng trò chuyện.Lý Truy Viễn và Tiết Lượng Lượng trò chuyện.

Hai người cùng nhau đi tìm. Chẳng bao lâu, một tiếng quát quen thuộc và đầy nội lực vang vọng khắp hành lang:

“Mẹ kiếp, chuyện gì thế này!”

Là giọng của ông nội!

Truy Viễn lao về phía phòng bệnh. Cảnh tượng bên trong khiến cậu sững sờ. Lý Tam Giang, ông nội cậu, tay cầm một thanh kiếm gỗ đào, đang đứng chắn trước mặt dì Ba và chị họ Anh Tử. Trên hai giường bệnh, ông bà ngoại của Anh Tử đang co giật dữ dội, thất khiếu chảy máu, máu tươi từ miệng họ trào ra, nhuộm đỏ cả ga giường và chảy thành vũng lớn dưới sàn.

Lý Tam Giang bảo vệ trong phòng bệnh hỗn loạn.Lý Tam Giang bảo vệ trong phòng bệnh hỗn loạn.

Giữa những cơn co giật, hai giọng nói già nua, đứt quãng vang lên một cách tuyệt vọng:

“Tha mạng… tha mạng… Bạch Gia Nương Nương!”

(Hết phần 36)

Tóm tắt:

Nhân vật xuất hiện:

Từ khoá chương 36: