Người phụ nữ bắt đầu đi vào trong. Tiết Lượng Lượng không dám nhúc nhích, nhưng khi cô ta đi xa, cảm giác ngạt thở kinh hoàng lập tức quay lại, siết chặt lấy cổ họng anh. Anh hoảng hốt lảo đảo chạy về phía trước. Cảm giác ngạt thở lại biến mất. Anh hiểu rồi. Một sợi xích vô hình đang buộc anh vào người phụ nữ đó. Anh không có lựa chọn nào khác.

Tiết Lượng Lượng miễn cưỡng đi theo người phụ nữ.Tiết Lượng Lượng miễn cưỡng đi theo người phụ nữ.

Bước qua cổng chào, anh cảm thấy không khí quanh mình đặc quánh, dù không còn cảm giác chết đuối nữa. Phía trước là hơn ba mươi bậc thang đi xuống. Một thiết kế kỳ lạ, lõm sâu vào lòng đất. Bậc thang không chỉ hẹp, nhỏ, mà còn rất dốc, như thể chỉ dành cho những người có bàn chân thật nhỏ.

Tiết Lượng Lượng hít thở khó khăn dưới cổng.Tiết Lượng Lượng hít thở khó khăn dưới cổng.
Tiết Lượng Lượng xuống bậc thang kỳ lạ, dốc.Tiết Lượng Lượng xuống bậc thang kỳ lạ, dốc.

Xuống hết bậc thang là một con đường lát gạch đá chật hẹp. Những viên gạch không được lát phẳng mà dựng đứng, khiến mặt đường gồ ghề, chênh vênh. Mỗi bước chân đều phải cẩn trọng, chỉ một chút sơ sẩy là có thể trẹo chân ngã.

Tiết Lượng Lượng đi trên đường gạch dựng đứng.Tiết Lượng Lượng đi trên đường gạch dựng đứng.

Anh bắt đầu quan sát hai bên. Những ngôi nhà tường trắng ngói xám san sát nhau. Giữa mỗi nhà và con đường là một rãnh lõm sâu, có lẽ là rãnh thoát nước. Xây rãnh thoát nước dưới đáy sông để làm gì? Ý nghĩ này khiến anh lạnh gáy. Bên trái mỗi cửa nhà đều có một vách thờ nhỏ, bên trong thắp một cây nến, tỏa ra thứ ánh sáng xanh lục ma mị.

Tiết Lượng Lượng bối rối nhìn rãnh thoát nước.Tiết Lượng Lượng bối rối nhìn rãnh thoát nước.
Tiết Lượng Lượng thấy nến xanh ma mị trong vách thờ.Tiết Lượng Lượng thấy nến xanh ma mị trong vách thờ.

Điều khiến anh bất an nhất là những cánh cửa. Chúng không có ngưỡng cửa. Sự trống trải đó tạo ra một cảm giác âm u, như miệng của một con quái vật đang há ra, chờ đợi.

Tiết Lượng Lượng kinh hãi trước cửa không ngưỡng.Tiết Lượng Lượng kinh hãi trước cửa không ngưỡng.

"A!" Đang đi, anh giật mình lùi lại. Một cánh cửa bên phải đã mở, và có người ngồi bên trong. Mặt đường gồ ghề chết tiệt khiến anh mất thăng bằng, ngã ngồi ngay đối diện cánh cửa đó. Một bà lão ngồi bất động, làn da trắng bệch và sưng phù như bị ngâm nước lâu ngày. Bà ta mặc một chiếc áo khoác xanh lam màu áo tang, đeo đầy trang sức, và nhắm nghiền mắt.

Tiết Lượng Lượng ngã, đối diện bà lão trắng bệch.Tiết Lượng Lượng ngã, đối diện bà lão trắng bệch.

Đây không phải một thị trấn bỏ hoang. Đây là một con đường mộ. Những ngôi nhà này chính là những ngôi mộ mở toang.

Hoảng loạn, Tiết Lượng Lượng vội đứng dậy, chạy dí theo người phụ nữ phía trước. Dù sợ cô ta, nhưng giữa một con đường đầy những ngôi mộ mở, cô ta là thứ duy nhất "sống động". Anh lại thấy một căn nhà khác mở cửa. Lần này là một cô gái trẻ mặc áo thêu, búi tóc trang trọng, đôi môi đỏ tươi một cách khác thường. Rồi một phụ nữ mặc sườn xám, dáng ngồi quyến rũ, khóe miệng như đang mỉm cười mời gọi anh vào.

Tiết Lượng Lượng rùng mình trước cô gái trẻ.Tiết Lượng Lượng rùng mình trước cô gái trẻ.
Tiết Lượng Lượng đối diện phụ nữ sườn xám mời gọi.Tiết Lượng Lượng đối diện phụ nữ sườn xám mời gọi.

Càng đi sâu, những ngôi mộ mở cửa càng nhiều, và tất cả đều là phụ nữ. Họ được trang điểm tỉ mỉ, như thể đã tự chuẩn bị cho cái chết của chính mình, ngồi đó trong tư thế trang trọng nhất, phô bày cho người đi qua. Áp lực kinh khủng đè nặng lên tâm trí anh. Anh không dám nhìn nữa. Anh cúi gằm mặt, chỉ nhìn vào gót chân của người phụ nữ phía trước, cắn răng đi qua con đường ma quái.

Tiết Lượng Lượng cúi đầu qua đường mộ.Tiết Lượng Lượng cúi đầu qua đường mộ.

Cuối cùng, những ngôi nhà biến mất. Phía trước là một khoảng đất trống, và một kiến trúc cổ kính sừng sững – Từ đường của trấn Bạch Gia. Anh còn lựa chọn nào sao? Cánh cửa đen của từ đường tự động mở ra khi người phụ nữ đến gần. Bên trong vẫn là những bậc thang đi xuống. Đi qua một sân vuông, ánh mắt anh bị hút vào một chiếc giếng cổ kỳ lạ ở giữa. Miệng giếng không hướng lên mà lõm xuống, như thể được thiết kế cho người ở dưới… trèo lên.

Tiết Lượng Lượng đứng trước cổng Từ đường.Tiết Lượng Lượng đứng trước cổng Từ đường.
Tiết Lượng Lượng nhìn giếng cổ kỳ lạ.Tiết Lượng Lượng nhìn giếng cổ kỳ lạ.

Người phụ nữ đi vào gian chính rồi quỳ xuống, không đi nữa. Tiết Lượng Lượng đứng cạnh cô, bối rối. Nhưng rồi, cảm giác ngạt thở lại ập đến, ngày một dữ dội hơn. Gần cô ta không còn tác dụng nữa. Anh đau đớn quỵ xuống, rồi ngã chúi người về phía trước, một nửa thân mình lọt vào gian thờ chính.

Tiết Lượng Lượng ngã gần quan tài lớn.Tiết Lượng Lượng ngã gần quan tài lớn.

Kỳ lạ thay, cảm giác ngạt thở giảm bớt. Anh hiểu ra rồi. Sợi xích đã đổi chủ. Anh vội lết cả người vào trong. Cảm giác ngạt thở biến mất hoàn toàn. Anh đứng dậy. Trước mặt anh là một chiếc quan tài màu đỏ khổng lồ. Anh lo lắng đi một vòng quanh nó, tim đập thình thịch, sẵn sàng cho bất cứ thứ gì có thể xuất hiện. Nhưng không có gì.

Tiết Lượng Lượng cẩn trọng đi quanh quan tài.Tiết Lượng Lượng cẩn trọng đi quanh quan tài.

Gian phòng trống rỗng, lạnh lẽo, chỉ có chiếc quan tài và một chiếc ghế thái sư ở đầu. Lối ra ở đâu? Anh tuyệt vọng tìm kiếm, gõ lên tường, dậm xuống sàn, nhưng không thấy gì.

Trong cơn hoảng loạn, anh quay lại nhìn về phía cửa. Người phụ nữ mặc đồ hiện đại, người đã dẫn anh tới đây, đã biến mất không một dấu vết. Chiếc bình sứ cũng không còn. Anh giờ đây hoàn toàn cô độc, bị nhốt trong gian thờ chính của một thị trấn ma, đối diện với một chiếc quan tài khổng lồ bí ẩn.

(Hết phần 43)

Tóm tắt:

Nhân vật xuất hiện:

Từ khoá chương 43: