Một chiếc xe sedan màu đen bất ngờ xuất hiện trên con đường làng, từ trên xe bước xuống một ông lão mặc vest, tay chống gậy, bên cạnh là một cô gái trẻ tóc vàng dìu đỡ. Chúng là khách, nhưng Lý Truy Viễn biết, chúng đến sớm hơn dự kiến.

Đinh Đại Lâm và thư ký Kim xuất hiện trên đường làng.Đinh Đại Lâm và thư ký Kim xuất hiện trên đường làng.

Trong sân, ông cố Lý Tam Giang và vị khách lạ đã tay bắt mặt mừng.

Lý Tam Giang và Đinh Đại Lâm xúc động bắt tay nhau.Lý Tam Giang và Đinh Đại Lâm xúc động bắt tay nhau.

“Ha ha, là tôi, Tam Giang Hầu!”

“Ô, là ông sao, Lâm Hầu?”

Hai ông lão ngồi xuống, dì Lưu bưng trà. Lý Tam Giang vẫy tay gọi, giọng đầy tự hào: “Tiểu Viễn Hầu, lại đây, chào ông Đinh.”

“Con chào ông Đinh.”

“Đứa trẻ rất thông minh.” Đinh Đại Lâm mỉm cười, nhưng Lý Truy Viễn không bỏ qua ánh mắt của lão.

“Đương nhiên rồi, con cháu nhà họ Lý tôi mà.”

Lý Tam Giang xoa đầu Lý Truy Viễn trước mặt khách.Lý Tam Giang xoa đầu Lý Truy Viễn trước mặt khách.

Đinh Đại Lâm cười ngượng, lấy từ cô thư ký một phong bao lì xì dày cộp đưa cho Truy Viễn. “Lại đây, ông cho cháu tiền mua kẹo ăn.”

Thư ký Kim và Đinh Đại Lâm trao tiền lì xì cho Lý Truy Viễn.Thư ký Kim và Đinh Đại Lâm trao tiền lì xì cho Lý Truy Viễn.

Truy Viễn nhận lấy, nhưng đầu óc cậu hoạt động nhanh hơn. Bộ vest của lão già là hàng nội địa. Mái tóc vàng của cô thư ký nhuộm rất vụng, vết thuốc còn dính trên cổ áo. Và bóng lưng đó… cậu lấy cớ đi vòng ra sau, tim đập thịch một tiếng.

Lý Truy Viễn quan sát bóng lưng Thư ký Kim để xác nhận.Lý Truy Viễn quan sát bóng lưng Thư ký Kim để xác nhận.

Chính là cô ta. Cô gái đã trốn khỏi bệnh viện đêm qua.

Vậy thì, thân phận của Đinh Đại Lâm cũng lộ rõ. Chúng chính là Thủy Hầu Tử.

Cậu nhớ lại đêm qua, khi cẩn thận ghi chép lại những kiêng kỵ để đối phó với kẻ đã chết. Cậu không ngờ lại phải dùng đến chúng sớm như vậy.

Lý Truy Viễn chăm chú viết nhật ký kinh nghiệm của mình.Lý Truy Viễn chăm chú viết nhật ký kinh nghiệm của mình.

Cậu vội vã vào xưởng, gọi Nhuận Sinh. “Anh Nhuận Sinh, ra đứng cạnh ông cố. Có khách.”

Nhuận Sinh không hỏi nhiều, chỉ lau vội mồ hôi rồi mặc áo đi ra.

Nhuận Sinh lau mồ hôi, sẵn sàng ra ngoài gặp khách.Nhuận Sinh lau mồ hôi, sẵn sàng ra ngoài gặp khách.

Lý Truy Viễn định vòng ra sau làng để gọi điện báo cho cảnh sát, nhưng cậu khựng lại. Ở bờ ruộng phía trước, một gã đàn ông đang ngồi xổm hút thuốc, mắt láo liên quan sát. Chúng đã bao vây cả rồi.

Lý Truy Viễn phát hiện kẻ gác đang hút thuốc ở bờ ruộng.Lý Truy Viễn phát hiện kẻ gác đang hút thuốc ở bờ ruộng.

Quay lại nhà là lựa chọn duy nhất. Cậu đi thẳng vào bếp, nơi dì Lưu đang nấu ăn.

“Dì Lưu.”

“Sao thế, Tiểu Viễn?”

“Dì có thuốc độc không? Ngoài kia có hai kẻ bẩn thỉu.”

Dì Lưu sững người trong giây lát, nhưng rồi nét mặt lập tức trở lại bình tĩnh. “Yên tâm, Tiểu Viễn. Kẻ bẩn thỉu mà mặc quần áo sạch sẽ, thì không phải đến để làm chuyện bẩn thỉu đâu.”

Dì Lưu giữ vững nét mặt khi Lý Truy Viễn hỏi thuốc độc.Dì Lưu giữ vững nét mặt khi Lý Truy Viễn hỏi thuốc độc.

“Vậy dì cũng sẽ giống chú Tần, về nhà chăm sóc bác trai bị bệnh chứ?”

Dì Lưu gật đầu. Lý Truy Viễn thở phào nhẹ nhõm. Cậu có thêm một đồng minh.

Cậu bước ra sân, đúng lúc cô thư ký Kim tiến lại gần. Cô ta chìa ra một thỏi sô cô la.

Thư ký Kim đưa sô cô la và xoa mặt Lý Truy Viễn.Thư ký Kim đưa sô cô la và xoa mặt Lý Truy Viễn.

“Em trai nhỏ, cho em ăn này.”

Truy Viễn nhận lấy, cảm nhận lòng bàn tay cô ta có vết chai dày sần sùi, không phải tay của một thư ký. Cậu lùi lại, rồi ghé tai Nhuận Sinh nói đủ lớn cho cô ta nghe: “Anh Nhuận Sinh, may mà hôm qua anh để em ở chợ trấn, em mới được các chú cảnh sát cho ăn vặt rồi đưa về nhà đấy.”

Thư ký Kim che miệng cười, trong mắt ánh lên vẻ nhẹ nhõm. Cô ta nghĩ cậu bé không nhận ra mình.

Cuộc nói chuyện của hai ông lão cuối cùng cũng vào vấn đề chính.

“Nghe nói,” Đinh Đại Lâm thăm dò, “nhà ông Râu Dài có người chết phải không?”

“Ông hỏi cái này làm gì?” Lý Tam Giang cau mày.

“Tôi già rồi, muốn lá rụng về cội, định mua lại căn nhà đó. Nhưng nghe nói nó có chút không sạch sẽ?”

“Ừm, có chút không sạch sẽ.” Lý Tam Giang thừa nhận.

“Là nhà có vấn đề, hay cái ao trước nhà có vấn đề?” Đinh Đại Lâm truy hỏi. “Ông cho tôi một lời chắc chắn. Nếu ông nói có vấn đề, tôi sẽ đổi nhà khác.”

“Có!”

Đinh Đại Lâm gật đầu thỏa mãn. “Được, vậy tôi đổi sang nhà khác!”

Lão cáo già đã đạt được mục đích. Lão không cần căn nhà, lão chỉ cần xác nhận mục tiêu thật sự chính là cái ao.

Hai vị khách nhanh chóng cáo từ. Từ xa, Lý Truy Viễn thấy chiếc xe lăn bánh rời đi. Cậu nhớ lại buổi sáng yên bình, khi cậu đọc sách trên sân thượng, và A Ly ngồi bên cạnh, tỉ mẩn điêu khắc trên cuộn gỗ đen sẫm. Cậu nhớ cả lúc hai đứa cụng chai Jian Li Bao. Những khoảnh khắc bình yên đó đang bị đe dọa.

A Ly tỉ mỉ điêu khắc cuộn hoa gỗ đen sẫm.A Ly tỉ mỉ điêu khắc cuộn hoa gỗ đen sẫm.
Lý Truy Viễn và A Ly cụng chai Jian Li Bao buổi sáng.Lý Truy Viễn và A Ly cụng chai Jian Li Bao buổi sáng.
Lý Truy Viễn đọc sách trên sân thượng, A Ly điêu khắc bên cạnh.Lý Truy Viễn đọc sách trên sân thượng, A Ly điêu khắc bên cạnh.

Bọn Thủy Hầu Tử đã tìm ra huyệt chính. Chúng sẽ sớm quay lại. Bây giờ, nên báo cảnh sát, hay là giúp Tiểu Hoàng Anh dưới ao?

Lý Truy Viễn rút một đồng xu từ trong túi. Cậu thì thầm: “Giao cho ý trời. Ngửa thì báo cảnh sát, sấp thì giúp Tiểu Hoàng Anh.”

Lý Truy Viễn tung đồng xu để quyết định hành động.Lý Truy Viễn tung đồng xu để quyết định hành động.

Đồng xu được tung lên, xoay tít rồi rơi xuống đất.

Là mặt chữ. Tức là sấp.

Lý Truy Viễn gật đầu, nhặt đồng xu lên, thổi nhẹ vào nó.

“Ý trời đã định,” cậu nói, “trước tiên giúp Tiểu Hoàng Anh, sau đó báo cảnh sát.”

(Hết phần 67)

Tóm tắt:

Nhân vật xuất hiện:

Từ khoá chương 67: